Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2021

Đời Người



Đời người như một giấc mơ!
Mấy mươi niên kỷ không ngờ qua mau!
Ngày nào Tùng Liễu Hồng Đào
Mà nay tóc đã bạc màu đổi thay!

Ai người biết được ngày mai!
Hay là số tận tương lai thế nào!
Rồi ta rồi sẽ ra sao???
Nơi nào…? ta đến…? điểm nào…? ta đi…?

Một điều khắc cốt phải ghi!
Đó là cát bụi có gì hơn đâu
Không ai có thể qua cầu
Để rồi vĩnh viễn sống lâu đời đời

Tìm đâu sự sống muôn đời!
Phục hưng cõi sống cho đời kiếp sau!
Tim đâu để thoát cơn đau
Cho lòng phúc cõi về sau hỡi người!

Thu Đến




Thu đến mà chi để gợi sầu
Thu về bỗng nhớ chuyện về đâu
Nhìn cây đổi lá lòng thêm tái
Ngắm cảnh dần thay dạ tí sầu
Nhớ đến người đi hồn đã mất
Thương về kẻ ở xác xanh xao
Thôi thì đừng có mùa thu lá
Đến để mà chi chất chứa sầu

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2021

Về Đâu



Người ơi! hãy nhớ…! cho rằng!
Ta từ cát bụi đường trần ta mang
Một khi bóng ngã đêm tàn
Về đâu? người hỡi! trần gian được gì…?

Giàu sang phú quý mà chi?
Ganh đua danh lợi được gì cho ta?
Rồi đây… tất cả… rời xa…!
Trở về cát bụi nơi mà ta mang!

Xin đừng sống kiếp phủ phàng!
Đừng vì danh lợi quay sang bạc tình
Đừng vì quý phú hay vinh!
Quên tình bạc nghĩa sự tình đớn đau!

Đời người cuộc sống là bao!
Yêu thương nâng đỡ cùng trao ân tình!
Đừng nên chỉ sống cho mình!
Ngoảnh ngơ mặc kệ nhân tình thế gian!

Nghèo hèn hay sống giàu sang
Cũng là kiếp số trời ban cho mình
Yêu thương chia sẻ tâm tình
Cũng là hành lý cho mình kiếp sau

Nhớ

 






Nhớ quá đi thôi một bóng hình!
Nhớ đôi môi đỏ nụ cười xinh!
Nhớ hình với bóng sao mà nhớ!
Nhớ mãi nhớ hoài dáng em xinh!

Nhớ lắm em ơi mái tóc dài!
Nhớ cơn gió nhẹ tóc mây bay!
Nhớ chiều hôm đó trong cơn gió!
Anh vuốt tóc mềm tóc nhẹ bay!

Nhớ lắm em ơi anh nhớ hoài!
Nhớ bàn tay nhỏ nắm trong tay!
Nhớ lần âu yếm chiều hôm đó!
Ôm mãi em hoài không nới tay!

Nhớ lắm em ơi anh nhớ nhiều!
Nhớ nụ hôn đầu thật đáng yêu!
Nhớ tia mắt đó hồn anh ngất!
Chết mất một đời vì đã yêu!

Đèo Cao




Trên đỉnh cao cao ngó xuống đèo
Hai bên rừng rậm giữa cong queo
Uốn theo tầm nhìn xa xa thẳm
Chấm chấm vàng hoe phủ cả đèo

Phải trái hai bên cũng là đèo
Ai người thích thú thì phải theo
Trèo lên tí xíu tha hồ ngắm
Mệt lắm cũng khen thật đẹp đèo

Tuột xuống dốc cao nơi đỉnh đèo
Hố sâu thăm thẳm lại vắng teo
Lỡ theo thì phải theo cho trót
Không ngót buông tay lại rớt đèo

Lá Rơi




Kìa chiếc lá rơi khi xế tà
Thả hồn theo gió cuốn bay xa
Ra đi đến tận miền dương thế
Chẳng biết nơi đâu chốn quê nhà
Ngoảnh mặt, kìa ai, thương, tiếc nuối
Quay đầu, khốn kẻ, ái, rời xa.
Âm thầm luyến tiếc còn chi nữa
Lặng lẽ đau thương cũng muộn mà

Thu Thu






Mở mắt ban mai thấy Thu vàng
Vội vàng ra ngõ ngắm Thu sang
Rộn ràng Thu lá bay trong gió
Lối nhỏ nhà ai lắm Thu vàng

Thu gợi lòng ai vương vấn đầy
Tình đầy Thu thắm đắm tình say
Ngất ngây tình ái hoài Thu nhớ
Muôn thuở Thu này chẳng đổi thay

Nhớ mãi chiều Thu của hôm nào
Thu vàng chớm lá cả trời sao
Ngồi bên nhau ngắm mùa Thu lá
Đêm xuống buông dần thật Thu sao

Thu đến nơi đây chỉ vài ngày
Thu bày tình thắm thật đắm say
Ta say ta mộng mùa Thu nhớ!
Đêm mớ mơ màng gọi Thu đây!

Thu đến mà chi thêm gợi sầu!
Thu về chi để chẳng bao lâu
Làm ta lưu luyến sầu Thu nhớ
Hồn ngẫn…! thẫn thờ…! Thu ở đâu???

Thu Hoài Cảm



New York ơi! Tôi đã rời . . . nơi đó!
Xin hỏi rằng thời tiết có lạnh không?
Ai ra đi! mà không có . . . nổi lòng!
Những kỷ niệm, những ngày đông xứ tuyết

Sống nơi này, thật không biết là đông
Lá thu rơi, mây trôi giạt bềnh bồng
Se tí lạnh trời hừng đông sương trắng
Má thêm hồng trong ánh nắng vàng tươi

Dạo rong chơi, một những nơi lá đổ
Xào xạc bay, lá theo gió cuộn vòng
Nhè nhẹ rơi từ chiếc lá trên không
Đất phủ kín khi trời đông đang tới

Lá vàng bay, bầu trời thu tuyệt vợi!
Chân bước đi, lòng như đợi chờ ai
Mùa thu ấy! dù gì chỉ vài ngày
Mà như đã, đã không phai tâm trí

Chiều Đông


Đông về tí lạnh gió hiu hiu
Le lói tà dương đến mỗi chiều
Bóng nước ẩn mình nhưng gợn sóng
Cây cành không động vốn đìu hiu
Lưa thưa phía trước vài chiếc lá
Lấp loáng bên sau nắng về chiều
Ngoảnh cổ kìa ai đời lạc lối
Quay đầu hỡi kẻ phận còn yêu.

Thứ Ba, 26 tháng 10, 2021

Thu Nhớ

 





             
Thu về có lá vàng bay
Đứng đây chợt nhớ những ngày đã qua
Nhớ từng chiếc lá bay xa!
Bay đi đến tận người mà ta mong!

Hỏi ai còn nhớ trong lòng
Nhớ mùa thu ấy mà không khỏi sầu!
Ngẫn ngơ nhìn cảnh người đâu
Nhớ ai! ai nhớ! lệ sầu chứa chan!

Giờ đây thu đã vừa sang
Rừng cây đổi lá màu vàng khắp nơi
Cảnh nhìn sao chẳng thấy người
Chợt nghe chua xót lá rơi rơi đầy

Ngàn cây ... trút lá ...! từ đây...!
Để lại nuối tiếc những ngày đã qua!
Lá thu nhè nhẹ bay xa!
Rớt rơi lả tả vắng xa khỏi cành....!



Chiều Thu

 



Bao năm rồi! Tôi xa rời… nơi ấy!
Nay trở về, ngỡ ngàng thấy trong mơ!
Từng lá rơi! Sao rơi mãi! Hằng giờ!
Làm ngây ngất đến thẫn thờ không biết!

Lá rớt rơi, rồi ra đi biền biệt …
Cảnh hay người? người hay cảnh? xưa nay?
Ngơ ngác thay, khi gợi nhớ những ngày
Dĩ vãng đó vẫn còn say trong mộng.

Lá thu rơi, lá thu bay lồng lộng
Xanh đỏ vàng, cảnh sống động nên thơ
Nói gì đây, hay giữ lại những giờ
Cùng dĩ vãng không phai mờ nuối tiếc

Người đến đây! Hỡi người ơi! Có biết!
Cảnh sắc trời, có luyến tiếc gì không?
Để lại đây hay để lại nơi lòng?
Nửa chiếc lá, nửa khoảng không ... nổi nhớ!

SAY SAY SAY